Hoạn Phi Thiên Hạ

/

Quyển 3 - Chương 50: Đừng quên

Quyển 3 - Chương 50: Đừng quên

Hoạn Phi Thiên Hạ

Thanh Thanh Du Nhiên

32.888 chữ

11-07-2023

Tốc Ngọc Cung.

Một bóng người lười biếng nghiêng người dựa vào gối mềm trên giường, tóc đen mềm mại xõa tung trên giường, giống như màn lụa hoa mỹ rủ xuống.

Hai tiểu thái giám xinh đẹp kính cẩn quỳ hai bên đấm chân cho hắn.

Ánh nến mập mờ soi xuống người hắn những vết sáng kỳ quái, gần như muốn hòa bóng dáng hắn vào trong bóng tối, giống như ma quỷ sống trong bóng đêm.

“Phu nhân nói tuyệt đối không được nói chuyện này cho Thiên Tuế gia.” Tiểu Thắng Tử cung kính nói bên cạnh Bách Lý Thanh.

Tuy nói như vậy nhưng hắn không do dự nói hết từ đầu đến cuối cho Bách Lý Thanh.

Bởi vì hắn không cho rằng có thể giấu được Bách Lý Thanh chuyện này.

Bách Lý Thanh lười biếng dựa trên ghế dài: “Ừ, nàng muốn bảo vệ muội muội ngu xuẩn kia của nàng ấy mà.”

Tiểu Thắng Tử gật đầu: “Vâng, cho nên ngay cả việc đuổi bắt, phu nhân đều sai người quỷ quân đi làm.”

Bách Lý Thanh khẽ thở dài một hơi, lười biếng nói: “Nha đầu kia là lòng dạ đàn bà, có điều nàng cũng biết chuyện này không giấu được nhưng vẫn ra vẻ muốn giấu giếm bản tọa để yên tâm hơn mà thôi.”

“Thiên Tuế gia muốn xử lý Ngũ tiểu thư phủ Tĩnh Quốc Công thế nào ạ?” Tiểu Thắng Tử có chút hiểu rõ, phu nhân chỉ đang tỏ thái độ – có lỗi phải phạt, thế nhưng tội không đáng chết.

Đương nhiên, đây là phán quyết của phu nhân, còn Thiên Tuế gia thì chưa chắc.

Bách Lý Thanh trầm tư một lát, sau đó khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai: “Nếu Mạt Nhi thích giữ lại nàng ta, vậy cứ giữ lại đi, không phải nàng ta rất yêu tỷ tỷ là Mạt Nhi sao, như vậy nếu sau này vì tỷ tỷ đi tìm chết cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

Tiểu Thắng Tử sửng sốt, có chút không hiểu.

Bách Lý Thanh lại lần nữa lười biếng nói: “Nếu vị Ngũ tiểu thư phủ Quốc Công hiện giờ không thích lập gia đình, vậy sau này cũng không cần lập gia đình nữa, tối nay phái Yên Hồng đến bên cạnh nàng ta đi, sau đó để Yên Hồng hầu hạ vị Ngũ tiểu thư thật tốt, cái gì nên dạy thì dạy.”

Tiểu Thắng Tử lại ngẩn ngơ, hắn luôn cảm thấy mình theo không kịp mạch suy nghĩ của gia, Yên Hồng phu nhân? Đó không phải là vị phu nhân ở tiền viện trước kia “được sủng ái nhất” sao.

Vì sao lại đi hầu hạ Ngũ tiểu thư?

Hắn rối rắm nghĩ không thông nhưng vẫn gật đầu, đáp lời rồi lui xuống.

Thế nhưng tốt xấu gì Tiểu Thắng Tử hầu hạ bên cạnh Bách Lý Thanh một thời gian, đi ra ngoài sân vừa mới phân phó xong, bỗng nhiên trong lòng chợt lạnh, có chút hiểu được.

Gia đang tính…

Chuyện này, chuyện này… Hắn nhớ vị Ngũ tiểu thư kia còn là hoàng hoa khuê nữ, gia tính biến nàng ta thành người như Yên Hồng phu nhân sao!

Tiểu Thắng Tử không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, quên đi, dù sao sau khi vị Ngũ tiểu thư phủ Quốc Công làm chuyện này, đã định trước đời này không sống tốt rồi.

Chờ Tiểu Thắng Tử xử lý xong chuyện Bách Lý Thanh sai bảo, quay về vừa lúc gặp Lý Mật, Túc Vệ, lão Y Chính, Huyết bà bà và nhiều tâm phúc khác của Bách Lý Thanh.

Tiểu Thắng Tử cảm thấy thót một cái trong lòng, những người này vốn ở trong triều nhưng không dễ dàng bại lộ thân phận là trọng thần tâm phúc của Bách Lý Thanh, thậm chí người ngoài nhìn vào còn là kẻ địch, nay đến đây như vậy…

Sau đó hắn hoàn hồn lập tức tiến lên tiếp đón, mọi người cùng chào hỏi nhau, Tiểu Thắng Tử bèn đưa bọn họ vào, chỉ chốc lát sau Liên công công cũng tới, thấy Tiểu Thắng Tử vội vàng nói: “Lát nữa ngươi đi xem chừng phía trước đi, chúng ta rất nhiều chuyện phải làm, đừng để đám ranh con gây thêm phiền, nhanh đi!”

Tiểu Thắng Tử bất đắc dĩ, cũng chỉ đáp lại rồi ra ngoài.

Đến ngày thứ hai, Liên công công mang vẻ mặt mệt mỏi trở về, bảo Tiểu Thắng Tử tiếp tục hầu hạ Bách Lý Thanh.

Tiểu Thắng Tử đầy nghi hoặc, nhưng thấy Liên công công đã mệt mỏi còn phải bận rộn nhiều việc, cũng chỉ có thể thở dài xoay người về Tốc Ngọc Cung.

Lúc vào phòng, trong phòng đầy mùi hương tỉnh thần và các cung nữ đang sắp xếp sách, tấu chương, bản đồ làm cho Tiểu Thắng Tử hiểu rằng đêm qua gia nhà mình cũng không nghỉ ngơi.

Hắn sai tiểu thái giám đi theo bên cạnh đi pha nước tắm thảo dược an thần dưỡng khí, chuẩn bị đồ tắm, rồi cầm chén trà thanh tâm vào trong điện.

“Thiên Tuế gia, uống chút trà điệt hương an thần đi, lấy lại tỉnh táo.” Tiểu Thắng Tử vừa nói, vừa đặt chén trà vào trong tay Bách Lý Thanh đang lười biếng dựa trên ghế bát tiên dưỡng thần.

“Thiên Tuế gia, ngài…” Thấy Bách Lý Thanh uống trà, Tiểu Thắng Tử mới do dự nhẹ giọng hỏi.

“Ừ, rất nhanh sẽ lên đường, nếu không sẽ không còn thời gian.” Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói.

Dự cảm trong lòng Tiểu Thắng Tử quả nhiên trở thành sự thật, hắn không nhịn được nói: “Thế nhưng gia, chuyến đi này quá nguy hiểm.”

Bách Lý Thanh cong khóe môi cười như có như không: “Nguy hiểm, ừm, có nguy hiểm, còn nguy hiểm với ai thì chưa biết.”

Tiểu Thắng Tử nhìn Bách Lý Thanh, có chút bất đắc dĩ, chợt nhớ tới cái gì lại vội vàng nói: “Ban đầu ngài còn chưa quyết định, là liên quan tới cái hòm Tây Địch đưa tới ạ?”

Bách Lý Thanh hơi mở đôi mắt âm u, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Từ lúc nào ngươi trở nên ồn ào vậy hả?”

Tiểu Thắng Tử bị ánh mắt âm u đảo qua, rùng mình một cái, không dám nói nữa.

Bách Lý Thanh bỗng có chút không nhịn được nói: “Đi lấy hạt dưa Tây Vực mới tiến cống trong khố phủ tới đây!”

Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu, cung kính lui ra ngoài, sai tiểu thái giám đi lấy hạt dưa đến.

Sau khi phu nhân mang thai, thời gian gần đây gia không dễ chịu, cho nên cũng dùng hết hạt dưa vô cùng nhanh.

Dựa theo cách nói của phu nhân thì đây chính là thứ nhất định phải có khi đi giết người phóng hỏa, kể cả ở nhà hay đi du lịch!

— Ông đây là đường ranh giới gần đây quá stress, cái quái gì cũng đổ hết lên đầu ông đây! —

Thu Sơn.

“A Cửu, ngươi làm sao vậy?” Tây Lương Mạt lười biếng dựa vào lồng ngực rộng lớn của Bách Lý Thanh, bàn tay mềm đặt lên tay hắn đang ở trên bụng mình.

Bách Lý Thanh chậm rãi vuốt ve cái bụng lớn của nàng, không trả lời, chỉ đưa tay nắm cổ tay nàng, nhàn nhạt hỏi: “Chân còn sưng không?”

Tây Lương Mạt có chút bất đắc dĩ lầu bầu: “Ừm, bình thường thôi.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý giai đoạn cuối thời kỳ mang thai không dễ chịu, mà Bách Lý Thanh cũng sai y nữ xoa bóp, thế nhưng áp lực của thai đôi vẫn làm cho chân sưng phù lên, còn mỏi eo đau lưng, nửa đêm tỉnh dậy đến bảy tám lần, mãi cũng thành quen, còn cả tuột huyết áp hoặc nguyên nhân khác làm cho khó thở hụt hơi cũng thường xảy ra.

“Ừm, còn hai tháng nữa ngươi sẽ sinh, thời gian này sẽ qua nhanh thôi.” Bách Lý Thanh ôn hòa nói.

Tây Lương Mạt bỗng chống người dậy nhìn Bách Lý Thanh, nghiêm mặt nói: “A Cửu, ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”

Bỗng nhiên hắn ở lại Thu Sơn gần mười ngày, chuyện khác thường như vậy hắn không cho rằng nàng sẽ không biết đấy chứ.

Bách Lý Thanh nhìn nàng, cong khóe môi cười như có như không nói: “Ừ, người ta nói nữ tử mang thai sẽ biến thành đồ ngốc, xem ra tiểu phu nhân nhà ta vẫn như trước kia rồi.”

“Được rồi, mau nói thật đi!” Tây Lương Mạt tức giận nói.

Bách Lý Thanh mới nói: “Ừ, vi sư phải đi Tây Địch, có điều mấy ngày sẽ về thôi.”

Tây Lương Mạt lập tức nheo mắt, không thể tin vào tai mình: “Ngươi nói cái gì, ngươi muốn một mình đi Tây Địch vào lúc này?”

Mỗi lần hắn xưng “vi sư” sẽ chứng tỏ – không có chuyện tốt!

Bách Lý Thanh dịu dàng vuốt ve tóc dài mềm mại của nàng, thản nhiên nói: “Ừ, đừng lo lắng, vi sư sẽ trở về trước khi ngươi sinh.”

Tây Lương Mạt nhắm hai mắt, cố gắng đè nén lửa giận và khiếp sợ để mình bình tâm tĩnh khí, mới tiếp tục hỏi: “Tại sao muốn đi Tây Địch?”

Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “Bệnh tình của Lạc Nhi không tốt, thời gian không còn nhiều, thường xuyên tái phát, lần này lão Ma Vật trở về chính vì chuyện này, phương pháp giải cổ của lão khác của ta, không giải được triệt để như của vi sư. Lão Ma Vật nuôi Ma Sa tại Hải Ngoại Ma Cung, cần lấy mật sống của Ma Sa hòa với máu đồng nguyên thả vào sò quỷ mới có thể nuôi được hạt châu giải độc hoàn toàn, mà Hải Ngoại Ma Cung lại ở Tây Địch.”

“Vì… bệnh của Lạc Nhi ngươi mới phải tự mình tới tây Địch à?” Tây Lương Mạt nhăn mày.

Bách Lý Thanh khẽ gật đầu: “Không sai, thế nhưng phải đi nửa tháng mới lấy được thuốc, nếu một đường ra roi thúc ngựa, nói không chừng có thể trở về trước một tháng ngươi sinh, hơn nữa ta cũng không đến bản thổ Tây Địch, chỉ vượt biển mà thôi.”

Tây Lương Mạt chần chờ nói: “Nhưng ngươi là người nắm quyền của nước đối địch, cón xâm nhập vào nước địch, chẳng phải quá mức nguy hiểm sao. Hơn nữa chính vụ trong triều phải làm thế nào, nếu ta có thể giúp ngươi thì tốt rồi, thế nhưng ta…”

“Ngươi không cần lo lắng, vi sư đã giao phó chính vụ trong triều cho Lý Mật và Ninh Vương, bao gồm đám Vân Sinh và các ty quản lý khác nữa, nếu thực sự không ổn sẽ thông báo ngươi một tiếng, chắc không có vấn đề gì, vi sư cũng chỉ đi chưa tới một tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, huống hồ không phải Bách Lý Hách Vân cũng từng xâm nhập nước ta sao, chẳng lẽ vi sư chỉ đi ngang qua còn không được sao, hử?” Bách Lý Thanh cười nhạt, ngón tay chậm rãi xoa gò má của nàng.

Tây Lương Mạt nhất thời không có lời nào để nói, im lặng một lúc lâu chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc bệnh tình của Lạc Nhi thế nào?”

“Không sao, chỉ là thời gian có hơi gấp thôi.” Bách Lý Thanh dịu giọng nói.

Tây Lương Mạt khẽ thở dài: “Lúc này ngươi về đây, có phải sắp đi rồi không?”

Nếu không vì sắp đi, tại sao lại hắn ở chỗ này lâu như vậy?

Bách Lý Thanh khẽ gật đầu: “Ừ.”

Nàng sớm muộn cũng sẽ biết.

Tây Lương Mạt bĩu môi, chỉ cảm thấy lòng đầy hỗn loạn, cuối cùng nàng không nói gì cả, chỉ rúc vào trong lòng hắn.

Bách Lý Thanh nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn thật sâu, lúc cánh môi mềm mại chạm vào nhau, hắn giống như nuốt trọn linh hồn nàng, cắn mút cánh môi nở nang của nàng, hai tay cũng vuốt ve trên người nàng.

Hắn vẫn thích cánh môi nàng, không giống cái miệng anh đào nhỏ nhắn mà đám văn nhân thích, mà mềm mại nở nang, lúc cười, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ giảo hoạt và mê người của phái nữ, khiến người ta hận không thể nuốt nàng vào bụng.

Cái hôn tràn đầy thô bạo và xâm lược làm cho Tây Lương Mạt gần như không thở nổi, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, dịu dàng đáp lại đòi hỏi của hắn.

Cho đến khi Bách Lý Thanh hôn đủ mới chậm rãi buông môi nàng ra.

Mà Tây Lương Mạt vẫn ngoan ngoãn đột nhiên há miệng, hung hăng cắn cánh môi mỏng của hắn, thay đổi hoàn toàn gương mặt dịu dàng tĩnh lặng, nàng hung dữ nói: “Nếu ngươi nuốt lời không trở về, ta sẽ cắn chết ngươi!”

Nàng cắn không hề nể mặt chút nào, mùi máu tươi lập tức tràn ra.

Bách Lý Thanh khựng lại, gần như than thở nói: “Nha đầu khi sư diệt tổ này, đủ rồi, ngươi buông ra được chưa.”

Tây Lương Mạt cười cười, mới nhả hàm răng cắn đôi môi mỏng tinh xảo của hắn, tiếp tục dựa vào lòng hắn, hài lòng nói: “Cũng tàm tạm, với lại không cho phép ra ngoài ăn vụng đấy!”

Bách Lý Thanh khẽ cười: “Được, có điều phải có điều kiện.”

“Còn muốn có điều kiện gì!” Tây Lương Mạt tức giận xoay mặt trừng hắn, nàng chỉ thuận miệng thôi, ai ngờ người kia còn dám đặt điều kiện với nàng.

Trong đôi mắt u mị của Bách Lý Thanh hiện lên tia yêu dị, hắn hơi nhếch khóe môi: “Đưa tay ngươi đây.”

Tây Lương Mạt không hiểu, đặt bàn tay mềm lên tay hắn, Bách Lý Thanh nhận lấy, trắng trợn đặt tay nàng lên đũng quần hắn, lười biếng nói: “Ngươi cho tiểu sư phụ ăn no trước, tự nhiên sẽ không ra ngoài ăn vụng.”

Tây Lương Mạt vừa chạm vào nơi nóng rực như nham thạch kia lập tức đỏ mặt, nàng trời sinh khuôn mặt trái xoan, hơn nữa không béo lên mặt, dù thân thể có mập thế nào gương mặt cũng chỉ tròn hơn một chút, thêm vài phần xinh đẹp phần quyến rũ, giờ sắc mặt hồng hồng càng có vẻ mịn màng cuồn hút.

“Ngươi không thể đứng đắn một chút sao, biết rõ sắp đi, còn biết thân thể người ta không thể… không thể hầu hạ.” Tây Lương Mạt tức giận nói.

Bách Lý Thanh khẽ thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ điều vi sư nói không phải đề tài đứng đắn à, từ lúc ngươi có thai cho tới bây giờ, vi sư đã ăn chay lâu lắm rồi, hạt dưa trong khố phủ cũng phải bổ sung hai lần rồi.”

Tây Lương Mạt: “… Cũng không còn cách nào khác mà.”

Bách Lý Thanh tiếp tục thở dài: “Chính vì không còn cách nào, vì hai nhóc con trời đánh trong bụng, gần đây vi sư cảm thấy gương mặt Phật tổ dễ thân dị thường, thế nhưng bây giờ vi sư sắp đi rồi, cho nên…”

Tây Lương Mạt: “… Cho nên thế nào?”

Bách Lý Thanh chậm rãi đặt tay lên ngực Tây Lương Mạt, ước lượng rồi trầm ngâm nói: “Ừm, càng ngày càng nặng tay.”

Tây Lương Mạt: “…”

Bách Lý Thanh nhã nhặn mỉm cười: “Cho nên ngươi còn có miệng và tay, không phải sao?”

Tây Lương Mạt: “… Tay có thể, cái khác ngươi nằm mơ đi!”

Bách Lý Thanh tiếp tục mỉm cười hết sức nhã nhặn: “Thật không?”

Bất kể có thật hay không, nói chung… Tây Lương Mạt cảm thấy bản thân kiếp trước nhất định tạo nghiệt rất lớn, cho nên kiếp này mới gặp hỗn thế ma vương.

“Ưm… Oẹ!” Tây Lương Mạt phun nước trà súc miệng nhịn không được xoa quai hàm, trong lòng âm thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Bách Lý Thanh một trăm lần.

Bạch Trân nhận chén nước, có chút bận tâm nhìn Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, ngài có ổn không ạ, chẳng phải thời kỳ nôn nghén qua lâu rồi sao?”

Sao sáng nay thức dậy, thấy Quận Chúa dường như vẫn có chút không thoải mái vậy nhỉ.

Tây Lương Mạt khoát tay ý bảo không sao: “Không có việc gì, truyền lệnh đi!”

Bạch Trân cũng không hỏi nhiều, liền cùng Bạch Nhụy và Hà ma ma dọn bữa trưa.

“Thiên Tuế gia đâu ạ?” Bạch Trân có chút kỳ quái.

Tây Lương Mạt tức giận nói: “Tên kia còn đang ngủ.”

Nhớ tới đêm qua cái tên vô liêm sỉ làm xằng làm bậy, nàng không nhịn được muốn đấm hắn!

Bạch Nhụy liếc vết đỏ trên cổ Tây Lương Mạt, nàng là người từng trải, tự nhiên là biết đó là gì, nàng có chút lo lắng nhìn về phía Hà ma ma bên cạnh.

Hà ma ma tự nhiên cũng nhìn thấy, hơi nhăn mày, ho nhẹ một tiếng: “Quận Chúa, cho dù Thiên Tuế gia đi mấy ngày, tiểu biệt thắng tân hôn, thế nhưng thân thể ngài đặc biệt, cũng không thể mặc gia làm loạn, hơn nữa gia đi cũng không lâu, không phải sao?”

Bạch Nhụy và Bạch Trân nghe vậy đều sửng sốt, trong lòng thầm nghi hoặc, gia phải đi xa nhà? Vào lúc này?

Nhưng vì Hà ma ma nói hắn sẽ không đi lâu nên không nghĩ nhiều, chỉ cho là hắn đi vài ngày là trở về, cũng không lập tức hỏi Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nghe Hà ma ma nói vậy sắc mặt không khỏi có chút khó xử, kéo Hà ma ma thấp giọng: “Ma ma, chúng ta không có… Thực sự không có, chỉ là… Có điều mấy cuốn sách trong ngăn kéo của gia, ta nhất định phải một cây đuốc đốt hết sạch mới được!”

Chỉ là lão yêu nghìn năm dùng phương thức giải hỏa khác khiến cho nàng dù là người xuyên không cũng khó tiếp thu nổi, đây cũng quá tùy tâm sở dục, cố tình làm bậy rồi, đa dạng còn hơn cả kiếp trước khi nàng tò mò tham quan học tập ở Nhật Bản.

Hà ma ma nghe vậy lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không khỏi trong lòng buồn cười, bà cũng từng hầu hạ Hoàng Đế lão nhân, sự hoang đường của Tuyên Văn Đế cùng tần phi bà cũng xem không ít, thực ra đông cung bí tịch trong ngăn kéo của Bách Lý Thanh là vì khống chế Tuyên Văn Đế mà làm ra, dụ dỗ Tuyên Văn Đế và tần phi hoang dâm, khiến ông ta trầm mê nữ sắc.

Trong đó đương nhiên không chỉ dạy nam nữ kết hợp một cách đàng hoàng, mà còn có phương pháp khác giải hỏa trong lòng!

Nay xem ra Thiên Tuế gia dùng trên người Quận Chúa rồi.

“Khụ khụ… Chuyện này… Dù sao gia sẽ ra ngoài một thời gian, nếu ngài không muốn giữ lại, lúc đó nói với Tiểu Thắng Tử một tiếng cũng được.” Hà ma ma ho khan vài tiếng rồi cười nói.

Tây Lương Mạt lập tức gật đầu thật mạnh: “Chắc chắn rồi!”

Nàng tự nhận không phải người bảo thủ, nếu không cũng không làm chuyện bán mình cho Bách Lý Thanh, thế nhưng một số chuyện thật sự là quá kích thích, mặc kệ nàng có phải là phụ nữ mang thai hay không cũng không tiếp nhận nổi!

“Không giữ lại cái gì?” Một giọng nói lười biếng lành lạnh vang lên phía sau Tây Lương Mạt, dọa Tây Lương Mạt giật mình, những người khác sau lưng nàng lập tức đứng dậy cung kính nhún gối với Bách Lý Thanh.

“Thiên Tuế gia.”

Bách Lý Thanh nhàn nhạt phất tay: “Ừ, không cần đa lễ.”

Tây Lương Mạt lườm hắn, không nói lời nào, thản nhiên cúi đầu cầm đũa.

Mà Bách Lý Thanh xưa nay có tật xấu, đã quen là tiêu điểm của mọi người, làm sao có thể dễ dàng tha cho tiểu thê tử của mình không để ý đến mình?

Hắn cười như có như không, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Hà ma ma, hôm nay phu nhân dùng bữa đều dùng muỗng, bỏ đũa đi, mấy ngày nay dặn phòng bếp làm món ăn dễ múc đi.”

Hà ma ma sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp: “Khẩu vị của Quận Chúa không tốt sao?”

Bách Lý Thanh lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không phải, chỉ sợ tay nàng mỏi, không cầm đũa được!”

Bạch Trân tò mò: “Dạ? Đêm qua Quận Chúa viết chữ rất lâu sao ạ, sao lại mỏi tay?”

Bạch Nhụy và Hà ma ma đồng loạt im lặng, chỉ có người từng trải mới hiểu được vấn đề này.

Tây Lương Mạt tức giận đỏ mặt, hung tợn trừng mắt với Bách Lý Thanh: “Ngươi nói đủ chưa!”

Bách Lý Thanh mỉm cười: “Ừ, chưa đủ, đúng rồi, còn phải chuẩn bị đồ ăn cẩn thận, không cần nhai, nuốt là được.”

Tây Lương Mạt cắn răng nghiến lợi với Bách Lý Thanh, cũng mỉm cười: “Cám ơn phu quân quan tâm, có điều răng miệng thiếp thân rất khỏe!”

Bách Lý Thanh dừng lại rồi nở nụ cười vui mừng: “Thật không, vậy thì tốt, lúc đầu vi sư định không làm khó ngươi nữa, có điều nếu nha đầu ngươi không cảm thấy chỗ nào không thoải mái, đêm nay chúng ta phải không ngừng cố gắng mới được, biết trước nha đầu chịu được vất vả thì vi sư đã không nhẫn nhịn khó chịu đến thế!”

Tây Lương Mạt: “… Không, ta mỏi eo đau lưng chuột rút, còn bị viêm răng, viêm lợi, miệng lưỡi lở loét nữa!”

Vừa rồi có phải là khúc nhạc dạo vì nàng tự mình làm bậy không thể sống không?

Nghe các chủ tử đối thoại, ngoại trừ vài người từng trải mới hiểu chút, những người khác không hiểu ra sao, có người thì hiểu nhưng ra vẻ không hiểu.

Một ngày chậm rãi trôi qua trong lúc hai người thỉnh thoảng đùa giỡn và đấu đá lẫn nhau, thời gian tốt đẹp luôn rất ngắn ngủi, nháy mắt ba ngày nữa đã qua, nhìn Lý Mật và Túc Vệ mặc thường phục, dẫn bốn mươi chín sát thần đứng đầu xuất hiện trước mặt mình, Tây Lương Mạt biết, thời gian đã không còn kéo dài được nữa.

“A Cửu…” Tây Lương Mạt nhìn mặt trời chiều phía xa tỏa ánh sáng bao lấy Thu Sơn một màu cực đẹp, nhẹ nhàng mở miệng.

Bách Lý Thanh cũng không biết đã thay một thân trang phục màu đen tinh xảo từ lúa nào, lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, quần áo màu đen làm nổi lên hơi thở ban đêm của hắn.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Đừng quên, ta và con ở đây chờ ngươi.”

Bách Lý Thanh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như biển, dường như muốn cắn nuốt nàng.

“Đừng quên.”

— Ông đây là đường ranh giới Mạt Nhi sắp sinh con —

Lâm viên hoàng gia Thu Sơn có một ưu điểm, đó là nó nằm trên dãy núi cao nhất Thu Sơn, cho nên tầm nhìn cực kỳ rộng, có thể nhìn ra rất xa.

Tây Lương Mạt lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, tóc dài tùy tiện dùng ngọc hoàn buộc sau đầu tung bay, một tay ôm bụng, một tay chống eo, tĩnh lặng nhìn bụi mù phía xa xa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào người nàng, bao bọc nàng trong một vầng hào quang, yên tĩnh và xinh đẹp, không thấy nhiều thương cảm như mọi người nghĩ.

Trên con đường lớn phía xa xa có một đám mây đen cuồn cuộn, khoảng cách xa như vậy mà như vẫn có thể thấy bóng lưng hiên ngang của kỵ sĩ áo đen dẫn đầu.

Liên công công, Tiểu Thắng Tử và Hà ma ma ở bên hầu hạ, Tiểu Thắng Tử nhìn sắc trời, vén những sợi tóc của mình bị gió thổi rối bù, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ở đây gió lớn, ngài và tiểu chủ tử không thể gặp gió quá lớn.”

Tây Lương Mạt không tiếp lời hắn, mà bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Tiểu Thắng Tử, ngươi hy vọng ta có thể bình an sinh con phải không?”

Tiểu Thắng Tử sửng sốt, có chút khó hiểu nói: “Nô tài đương nhiên hy vọng ngài có thể bình an thuận lợi sinh hạ tiểu chủ tử rồi.”

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt, lại tiếp tục nói: “Nếu đã vậy thì bây giờ ngươi nói cho ta biết rốt cuộc tại sao Thiên Tuế gia phải đi Tây Địch!”

Tiểu Thắng Tử vẻ mặt bình thường nói: “Tất nhiên là bởi vì…”

“Ngươi nghĩ kỹ lời ngươi muốn nói, con người của ta vốn đã tâm như bàn thạch, không phải trái hồng mềm, cũng ghét nhất người khác nói dối, tuy rằng ta không lòng dạ ác độc bằng gia các ngươi, thế nhưng luôn có biện pháp để ngươi tự mở miệng nói ra sự thật.” Tây Lương Mạt ngắt lời hắn, nói từng chữ một.

Giọng nói của Tây Lương Mạt rất ôn hòa, chỉ có tốc độ chậm một chút, thế nhưng lại khiến những người xung quanh có cảm giác không rét mà run.

Tiểu Thắng Tử tức khắc ngẩn ra, rốt cuộc hắn không thể dùng những lời nói đã chuẩn bị trước để ứng phó Tây Lương Mạt.

Tất cả mọi người im lặng, người biết thì cân nhắc dùng từ, người không biết lại mang vẻ mặt mờ mịt.

Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng nói mang chút mệt mỏi sắc nhọn vang lên: “Thiên Tuế gia thật sự đi Tây Địch là vì lấy thuốc, nhưng không phải cho Lạc thiếu gia, mà là cho phu nhân ngài.”

“Tiểu Liên Tử!”

“Họ Liên, ngươi điên rồi phải không!”

Hà ma ma và Tiểu Thắng Tử đồng thời không thể tin giận dữ trừng mắt với Liên công công, ánh mắt kia giống như đâm Liên công công thủng mấy lỗ, với bọn họ mà nói Liên công công dám làm trái ý Bách Lý Thanh chính là kẻ phản bội.

Vẻ mặt Liên công công không chút thay đổi liếc bọn họ, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng phu nhân có thể bị lừa gạt sao, nếu có thể lừa gạt được phu nhân thì sao nàng còn hỏi vấn đề này, nói những lời này?”

Hà ma ma và Tiểu Thắng Tử biến sắc, Tây Lương Mạt ở bên cạnh Bách Lý Thanh lâu như vậy đã sớm không còn là Đại tiểu thư cần bán đứng chính mình mới được sống yên ổn ở phủ Quốc công rồi.

Bây giờ nàng đã sớm có mạng lưới tình báo và binh quyền thuộc về mình, cho dù Chu Vân Sinh đồng ý lừa gạt nàng, thế nhưng nàng có thể trở thành Đốc Vệ của quỷ vệ, tất nhiên không chỉ tín nhiệm một mình Chu Vân Sinh.

“Nhưng…” Tiểu Thắng Tử chần chờ muốn nói gì lại bị Hà ma ma ngắt lời, bà có chút mệt mỏi nói: “Được rồi, có một số việc chúng ta có thể lừa gạt, tự nhiên cần lừa gạt, thế nhưng nếu như Thiên Tuế gia cũng không có cách nào lừa gạt Quận Chúa, thì chúng ta cũng không nhất định bịt tai trộm chuông, nô tỳ tin Quận Chúa tâm chí hơn người, tuyệt đối không phải nữ tử yếu đuối.”

Bằng không làm sao Tây Lương Mạt có thể lọt vào mắt Thiên Tuế gia.

Tiểu Thắng Tử cắn răng, vẫn không cam lòng, lại cảm giác mình không còn sức lực nói dối Tây Lương Mạt như lúc ban đầu.

Thế nhưng lỡ như Quận Chúa nghe xong không chịu nổi, hoặc suy nghĩ lung tung, thật sự xảy ra chuyện, gia trở về tất cả mọi người đều sống không được.

Liên công công nhìn Tây Lương Mạt, vừa chắp tay vừa nhẹ giọng nói: “Thưa phu nhân, ngài mang thai đôi, sinh thai đôi có nhiều phần nguy hiểm hơn sinh thai đơn, mà sau khi Chu đại nhân và Rose đại phu phát hiện ngài mang thai đôi, cũng đã thương lượng với lão Y Chính, bởi trong thời gian mang thai ngài gặp nhiều xóc nảy hơn người thường, cộng thêm thể chất của ngài có thể sẽ có năm phần mười nguy hiểm khó sinh, mà hoàng thất Tây Địch có truyền thống sinh thai đôi, bọn họ có một loại bí dược có thể nâng cao tỷ lệ sống sót của mẹ và con, cho nên Thiên Tuế gia đi để tìm loại dược này.”

Tây Lương Mạt nghe mình có khả năng gặp nguy hiểm lúc sinh sản cũng không biểu hiện sầu lo như những người khác lo lắng, mà tiếp tục nhăn mày hỏi: “Vậy vì sao Thiên Tuế gia phải tự đi, loại dược này rất khó tìm à?”

Nàng đã sớm biết nữ tử sinh sản không dễ dàng, cho dù ở thời đại của nàng đã phát triển kỹ thuật và cấp cứu đỡ đẻ vẫn không thể tránh được xuất huyết quá nhiều và tắc nước ối, huống hồ là thời đại này, chỉ là nếu nàng lựa chọn mang thai con của Bách Lý Thanh thì đã có chuẩn bị tâm lý.

Nàng đã là người chết một lần rồi.

Liên công công có chút do dự rồi mới nói: “Cái này… Vốn dược này là bí dược hoàng thất Tây Địch, luyện chế cực kỳ khó khăn, dược liệu cũng rất trân quý, cho nên người trong vương thất vào thời điểm sinh con sẽ mời thái y, cuối cùng còn phải được Hoàng Đế Tây Địch ngự phê mới có được, nhưng tất cả những thứ này cũng không tính là khó nhất, mà khó nhất…”

“Khó nhất chính là không biết làm sao tin tức ngài mang thai lọt ra ngoài, hơn nữa truyền đến Tây Địch, sau đó loại dược chúng ta sắp lấy được về tay đột nhiên biến mất, ngay cả nhóm thám tử đi lấy thuốc cũng bị bắt, sau đó Hoàng Đế Tây Địch bỗng nhiên hạ lệnh kẻ nào dám tùy ý buôn bán loại dược này sẽ bị tru di tam tộc, không hỏi quan tước, giết không tha, vì vậy loại thuốc này nhất thời trở nên khó tìm!” Hà ma ma có chút ngưng trọng bất đắc dĩ tiếp lời.

Ban đầu bọn họ cho rằng do chim sáo để lộ tin tức, sau lại tra xét kỹ càng mới phát hiện điều mờ ám này vừa không liên quan vừa liên quan tới con chim sáo, mọi người bị con chim sáo và Trinh Nguyên Công Chúa thu hút sự chú ý. lại không ngờ thì ra con chim sáo chỉ là một mánh khóe, thậm chí Trinh Nguyên Công Chúa cũng chỉ là quân cờ dẫn sự chú ý của bọn họ.

“… Con chim sáo được Huyết bà bà tra xét phát hiện thật sự không có bất cứ tin tức gì, thế nhưng trong người bọn chúng có một loại mẫu cổ, sau khi chim sáo chết thì mẫu cổ cũng sẽ chết, mà tử cổ ở Tây Địch chết chứng tỏ xuất hiện tình báo cực kỳ quan trọng, để Trinh Nguyên Công Chúa hấp dẫn ánh mắt chúng ta, Tế Nguyệt bên cạnh nàng ta ngay lập tức dùng phương thức đặc biệt khác đem tin tình báo ra ngoài.”

Đương nhiên Tế Nguyệt cũng có người Tư Lễ Giám giám thị, thế nhưng đây là một loại tử gian – bất kể sống chết, trong thời gian ngắn nhất, mạo hiểm tất cả tổ chức tình báo sẽ bị bại lộ vẫn phải truyền tin tức quan trọng ra ngoài, mặc dù sau đó Tế Nguyệt cùng tổ chức tình báo Tây Địch còn dư lại gần như trong thời gian ngắn nhất bị Tư Lễ Giám bắt giữ, mật thám Tây Địch máu chảy thành sông, thế nhưng tin tức vẫn bị truyền đi.

Cái gọi là cường tướng thủ hạ vô nhược binh, Bách Lý Hách Vân cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.

Sau khi nghe xong, Tây Lương Mạt im lặng, trong lòng không biết có đang rối bời hay không, nếu như trước đây nàng không xuống núi, hoặc không chạm mặt Tây Lương Tĩnh, nàng không nên tin tưởng tên ngốc Tây Lương Tĩnh kia có thể không bị người ta moi tin tức.

“Tiếp tục…” Tây Lương Mạt nhắm mắt, lạnh lùng nói.

Hà ma ma thở dài: “Người chúng ta ở Tây Địch dùng hết tất cả thủ đoạn, hi sinh rất lớn, cũng chỉ được chút bột thuốc mà thôi, hơn nữa không biết là thật hay giả, mà Hoàng Đế Tây Địch Bách Lý Hách Vân đã sớm biết mục đích của chúng ta, cho nên sau khi bắt thám tử của chúng ta liền sai người chặt cổ tay bọn họ, đồng thời để người của chúng ta mang về một cái hộp chỉ có một nửa phần dược liệu.”

“Đây là sự trả thù của Bách Lý Hách Vân.” Tây Lương Mạt nhướng mày cười lạnh.

“Không sai, cứ điểm liên lạc bí mật của Bách Lý Hách Vân ở Thiên Triều bị Thiên Tuế gia phá hủy, giết nhiều mật thám như vậy, cho nên đây là sự trả thù và khiêu khích không chút khách khí của hắn, cùng với số dược liệu, bàn tay người kia, còn có một thiếp mời tinh xảo.” Liên công công trầm giọng nói.

“Thiếp mời?” Tây Lương Mạt nhăn mày, trong lòng căng thẳng, nàng biết mình nghe được mấu chốt.

Liên công công im lặng một lúc mới tiếp tục nói: “Vâng, thiếp mời, Bách Lý Hách Vân mời Thiên Tuế gia trở về cố quốc, để chất nhi khoản đãi Thiên Tuế gia, nếu như Thiên Tuế gia bằng lòng đến, ngay một khắc Thiên Tuế gia đến nơi, hai tay hắn dâng tất cả dược liệu, thậm chí phái y nữ có nhiều kinh nghiệm đỡ đẻ thai đôi đến đây.”

Tiểu Thắng Tử nhịn không được cả giận nói: “Đây là quỷ kế của người Tây Địch, ai biết bọn chúng muốn làm gì, Bách Lý Hách Vân tiểu nhân hèn hạ nếu hắn vây khốn Thiên Tuế gia, lại không chịu đưa hoặc đưa tới thuốc giả, chúng ta phải làm sao chứ!”

Tây Lương Mạt lại nhàn nhạt nói: “Bách Lý Hách Vân sẽ không làm loại chuyện như vậy.”

Tiểu Thắng Tử có phần không dám tin nhìn Tây Lương Mạt, sau đó cúi đầu tức giận lầu bầu nói: “Làm sao ngài biết, ngài và hắn rất quen thuộc à?”

“Tiểu Thắng Tử, ngươi nói gì hả!” Hà ma ma trừng mắt lạnh như băng với Tiểu Thắng Tử, tiểu tử này rõ ràng đang ám chỉ cái gì.

Tây Lương Mạt không nói gì, cũng không giải thích, chỉ bình tĩnh nhìn trên vầng trăng dần dần đi lên bầu trời.

Nàng và Bách Lý Hách Vân không quen thuộc, thế nhưng nàng lại biết người kia là một nam nhân có chí khí, hắn có tất cả tâm cơ ti tiện và thủ đoạn của một quân chủ, cũng không thiếu tâm thuật của một đế vương, thế nhưng trên người hắn còn có sự thẳng thắn và quang minh của một minh quân đế vương chính thống, điều này nghe qua dường như rất mâu thuẫn, nhưng trong lịch sử, đế vương và kiêu hùng như vậy cũng không ít.

Tiểu Thắng Tử bị quở trách, không dám nói gì, cũng biết mình hơi quá đáng.

Thế nhưng Tây Lương Mạt cũng không trách tội hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Thật ra thứ thuốc kia có tác dụng hay không cũng chỉ là một mánh khóe hoặc một cái bẫy, hắn có thể không cần phải đi.”

Cho dù là đời sau, cũng không thể chắc chắn tất cả dược vật đều hữu hiệu.

Hà ma ma than nhẹ: “Đúng như Quận Chúa nói, tuy lão nô cũng không thích Bách Lý Hách Vân, nhưng lão nô có chút ánh mắt nhìn người, Bách Lý Hách Vân là vương giả chân chính, nếu hắn dám gửi thiếp mời cho Thiên Tuế gia nhất định là thuốc kia hữu hiệu, điểm này Thiên Ma Lão Tổ cũng chứng thực, ông ấy dạo chơi Tây Địch một thời gian dài, ít nhiều cũng quen biết vương tộc Tây Địch, đã từng không chỉ một lần nhìn thấy hiệu quả khởi tử hồi sinh của thứ dược liệu kia, quỷ phù dung huyết cũng không sánh bằng, có điều dù ông ấy đã thấy cũng có cơ hội lấy được nó, nhưng lúc đó lão tổ cảm thấy đó là thứ đồ chơi để nữ nhân sinh con, cho nên không nghĩ tới chuyện giữ lại.”

Quỷ phù dung huyết dùng để dồn đến chết rồi mới hồi sinh, có tác dụng thay da đổi thịt, tẩy hủ sinh cơ, tuy rằng Huyết bà bà và Bách Lý Thanh còn một viên dược này, thế nhưng dùng cho nữ nhân có thai lại rất nguy hiểm, bởi vì Tây Lương Mạt là ba mạng một thân, nhất định phải dùng hai đứa bé trong bụng để trả giá, lấy mạng con đổi mạng mẹ, hoặc mạng mẹ thay cho mạng của con.

Nhưng cuối cùng là đổi mạng của ai, không thể biết trước được.

Cho nên Bách Lý Thanh không thể không bỏ qua phương pháp này, hắn không để ý đến sống chết của đứa bé, hắn chỉ quan tâm mẹ đứa bé là Tây Lương Mạt, mà nếu như Tây Lương Mạt không còn…

Liên công công bỗng nhiên chen vào một câu: “Cho dù thuốc kia e rằng chưa chắc có thể cứu mỗi người, nhưng chỉ cần nó có thể khiến cho hy vọng sống sót của phu nhân nhiều hơn, Thiên Tuế gia cũng sẽ không chút do dự đi lấy!”

Tây Lương Mạt chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc gió thổi qua gò má mình, cảm nhận cảm giác lạnh như băng, dường như thổi vào trong lòng nàng, vừa ấm vừa lạnh.

Đúng vậy, nàng làm sao lại không biết, sao có thể không biết chứ?

Nam nhân cố chấp giống như yêu ma kia, sống chết đều không để trong mắt, chỉ vì đặt nàng vào mắt.

Trong không khí có sương sớm ẩm ướt rơi vào mi mắt Tây Lương Mạt, tựa như nước mắt lại trong suốt như ánh trăng.

Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói Liên công công vang lên bên tai nàng: “Phu nhân không cần quá lo lắng, Thiên Ma Lão Tổ là Hải Ngoại Ma Cung ở Tây Địch nhiều năm, thế lực không nhỏ, Thiên Tuế gia đi chuyến này mặc dù có chút gian nguy, thế nhưng với năng lực của Thiên Tuế gia thì gia nhất định có thể bình an trở về!”

Tây Lương Mạt đang định nói gì thì nghe giữa không trung truyền đến giọng nói quái thanh quái khí của lão đầu: “Khụ, nha đầu hồ ly giảo hoạt kia, ngươi cứ nuôi tiểu hồ ly của ngươi ở Thu Sơn đi, lão tổ ta tuyệt đối không để chắt trai không có cha, ngươi chờ tin tức tốt là được!”

Tây Lương Mạt giật mình, nhìn về phía giữa không trung, không biết từ lúc nào một bóng người lướt qua giữa không trung, nhìn kỹ lại, bóng người nhỏ bé vắt vẻo trên vách núi đối diện không phải Thiên Ma Lão Tổ còn ai?

Có điều tại sao Thiên Ma Lão Tổ lại ở đây?

Không phải ông ta đi trước Bách Lý Thanh rồi sao?

Thiên Ma Lão Tổ nhìn Tây Lương Mạt, kiêu hãnh ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, nha đầu kia, đúng là đồ ngốc, lão tổ ta sợ Thanh tiểu tử lo lắng cho nên cố ý qua đây xem ngươi một chút, nói một tiếng rồi đi ngay!”

Sau đó, ông buông tay ôm vách núi, cả người giống như một con sóc bay, giang rộng tấm áo choàng không biết làm từ chất liệu gì, lướt xuống chân núi đi mất.

Tây Lương Mạt nhìn ông ta, nhịn không được để hai tay bên môi hướng về phía Thiên Ma Lão Tổ lớn tiếng nói: “Gia gia, ông nhất định phải đưa cha bọn trẻ trở về, nếu không ta sẽ mang theo đứa nhỏ tái giá, ông sẽ không còn cháu đâu!”

Thiên Ma Lão Tổ đang dào dạt đắc ý với tư thế tiêu sái của mình, hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên vách núi đối diện, đột nhiên nghe lời nói như vậy, trước đang vui vẻ vì Tây Lương Mạt gọi một tiếng”gia gia”, sau đó nửa câu còn lại lập tức làm ông chấn động, nhất thời tức giận chống nạnh chỉ vào Tây Lương Mạt mắng to: “Nha đầu thối, ngươi dám…”

Chữ “dám” còn chưa nói hết, ông phát hiện có chút không đúng, ông… hình như không phải đang ở trên mặt đất!

Tay áo rộng như cánh lập tức vì ông chống nạnh mà thu hẹp lại, Thiên Ma Lão Tổ hoảng hốt, nhất thời tứ chi quơ lung tung kêu thảm một tiếng rồi xuống dưới vách núi!

“A -!”

Đám Tây Lương Mạt cũng giật mình, nhanh chóng chạy lên thăm dò, nhưng chưa tới một khắc một bóng người lắc lư bay vút ra ngoài như một con sóc bay tả tơi, giữa không trung truyền đến giọng nói lấy lòng của lão đầu: “Nha đầu thối, gia gia nhất định mang người về cho ngươi, ngươi đừng ăn trong bát nhòm trong nồi đấy nhé.”

Mọi người trên vách núi: “…”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!